Câu nói của mẹ – một người nông dân trước khi lên bàn mổ giờ đây vẫn khiến con nhớ mãi. Một nụ cười thoáng qua, gương mặt rám nắng dãi dầu vì sương gió của mẹ vẫn an nhiên, vẫn bình thản, không một chút lo lắng hay sợ hãi khi mà chỉ vài phút sau đó mẹ sẽ phải bước vào cuộc phẫu thuật lớn, cuộc phẫu thuật mà sau đó mẹ sẽ mất đi 1 quả thận, một phần cơ thể của mình, để cứu lấy đứa con bé bỏng của mẹ…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa… Hơn 3 năm kể từ ngày ấy, ngày mà mẹ “sinh con ra thêm lần nữa”.
Mỗi giây phút đã qua con luôn đều nghĩ phải làm thế nào để có thể trả công ơn ấy, để phụng dưỡng mẹ được nhiều hơn dù con biết rằng mẹ chẳng cần gì hết. Mẹ lúc nào cũng luôn nghĩ cho con, luôn lo lắng và che chở cho con.
Vào lúc này, khi đã có nhiều trải nghiệm mới trong cuộc đời, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra con càng thấm thía tình cảm thiêng liêng mà mẹ dành cho con. Đúng là chỉ có tình cảm của cha mẹ dành cho con cái là tinh yêu vô bờ bến, không cần bất kỳ điều kiện gì và con thực sự hiểu trên đời này sẽ không có gì cao quý hơn “Tình Mẫu Tử”.
Nhớ lại khi ấy…
Từ một cậu sinh viên với bao ước mơ, hoài bão, khao khát đầu đời, con mắc căn bệnh quái ác, cái căn bênh mà cướp đi sinh mạng của biết bao nhiêu người: “Suy thận!”
Thời điểm đó, con đã sợ hãi, suy sụp bao nhiêu… dù vậy, con đã không cô đơn. Con không gục ngã vì mẹ luôn bên con, mẹ luôn động viên con, bảo con phải vững tin lên, phải có ý chí của 1 người đàn ông thực thụ để chống chọi với số phận. Cả 2 bố mẹ đều bảo sẽ cho con thận để con có thể sống tiếp, nhưng chớ trêu thay bảo hiểm không chi trả thì kinh tế như nhà mình làm sao ghép được đây hả mẹ?
Và con nghĩ rằng, một ngày nào đó con sẽ “Chết!”
Con vẫn nhỡ rõ những ngày mưa gió, bão bùng, khi người ta đang ở trong nhà tránh bão thì 2 mẹ con vẫn phải đội mưa bão để đến viện. Con tủi thân ghê gớm khi ngày Tết người người ở nhà chung vui với nhau thì con phải đến viện và coi viện như ngôi nhà thứ 2 của mình. Con xót xa lắm khi nhìn mẹ gầy đi trông thấy, mẹ phải thức cả đêm mỗi khi con ho không ngủ được, mẹ phải đi chợ từ tờ mờ sáng mỗi khi con đói, thậm chí đã có những lúc vì mệt, vì đau mà con đã “nặng lời” với mẹ. Nhưng mẹ không giận con, mẹ vẫn luôn như thế, luôn yêu thương con, không bao giờ chấp đứa con thơ dại.
Con đau đớn lắm khi thấy mẹ chưa kịp vui mừng vi bảo hiểm đã chi trả, để con trai mẹ có cơ hội được sống thì những giọt nước mắt mẹ lại lăn dài khi nghe tin bác sĩ báo bố con không thể cho con thận vì thận bố có một nang. Con đã xúc động bao nhiêu… khi một người phụ nữ bình thường, gương mặt khắc khổ, sạm rám vì sương gió nắng mưa đã không một chút lo lắng khi sắp mất đi 1 quả thận, một phần cơ thể của mình để cứu lấy đứa con bé bỏng của mẹ… trong khi đó em con mới được có mấy tháng tuổi…
Và con cũng nhớ như in cái cảnh mẹ cười hạnh phúc khi bác sĩ đã đồng ý cho mẹ được hiến thận để cứu con! Để giúp con có thể sống thêm 1 lần nữa, để con có thể thực hiện những ước mơ vẫn dang dở, mà không suy nghĩ rằng sức khoẻ mẹ sẽ thế nào sau cuộc phẫu thuật.
Con nhớ lắm cái cảnh mẹ mới phẫu thuật xong có mấy hôm, vết thương chưa lành, mẹ vẫn còn đau, đau lắm… bước đi vẫn khó khăn mà vẫn nhất quyết sang thăm xem con trai thế nào… Xem nó có đau không… Có mệt không…
Giờ đây đã hơn 3 năm kể cột mốc lớn đó trong cuộc đời, mỗi lần nhìn lại những gì đã qua, còn vẫn cảm thấy cuộc đời mình đã xuất hiện một kỳ tích – đó chính là người mẹ vĩ đại của con. Nhờ có mẹ mà con dường như đã được tái sinh một cuộc đời mới. Con của mẹ lại có cơ hội để chinh phục ước mơ vẫn còn dang dở… Với tất cả nỗ lực của mình, giờ đây con đã bước đầu có những thành công nho nhỏ. Con đã tạo dựng được công ty riêng của mình, gặp được người vợ hết mực yêu thương và chăm lo cho gia đình giống như mẹ. Quan trọng nhất, vài hôm trước, đứa con trai nhỏ của con – cháu nội của mẹ mới vừa chào đời.
Có con rồi, bây giờ con mới càng thực sự hiểu hơn những vất vả, những tình cảm lớn lao mà bố mẹ dành cho con. Sinh ra một đứa con đã không dễ dàng gì, nuôi nấng nó lên người lại càng khó khăn hơn, vậy mà mẹ của con, mẹ còn sinh con ra đến 2 lần! Điều đó làm tình yêu và lòng biết ơn trong con dành cho mẹ càng không lời nào có thể diễn tả hết.
Hôm nay là Rằm Tháng 7, cũng là “Lễ Vu Lan”, càng trùng hợp hơn lại đúng ngày sinh nhật mẹ, trong lòng con nhớ đến mẹ, biết bao cảm xúc bùi ngùi dâng trào…
Mẹ của con sẽ lại già thêm một tuổi, trên mái tóc mẹ lại thêm những sợi bạc, nhưng chắc chắn tình yêu lớn lao mẹ dành cho con thì không bao giờ thay đổi.
Con cảm ơn mẹ vì tất cả, mẹ hiền yêu dấu!
Con cảm ơn vì những hi sinh lớn lao mẹ dành cho con. Suốt đời này con không có mong muốn gì lớn hơn việc mẹ sẽ luôn có thật nhiều sức khoẻ, may mắn và niềm vui. Mẹ hãy tiếp tục ở lại bên cạnh con trai thật lâu mẹ nhé. Con trai của mẹ vẫn luôn cần đến sự bảo ban, chỉ dậy của mẹ để tiếp tục tiến xa hơn trên đường đời phía trước. Con biết, trong mắt những người mẹ, những đứa con dù có bao nhiêu trưởng thành thì vẫn luôn là những đứa trẻ cần được che chở, bao dung. Mẹ vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc nhất, là nơi trở về bình yên cho con trước những giông bão cuộc đời…
Con sẽ cố gắng nỗ lực hơn nữa để sống cuộc đời thứ 2 của mình thật xứng đáng để mẹ luôn cảm thấy vui và tự hào vì con trai mẹ. Con sẽ luôn cố gắng mang lại nhiều giá trị tốt đẹp hơn cho cuộc đời này để những hi sinh của mẹ càng thêm ý nghĩa.
Nếu bạn đọc được những dòng tâm sự này của tôi, nếu bạn vẫn đang còn cha mẹ, hãy đừng làm buồn lòng những đấng sinh thành của mình… Hãy dành thời gian nhiều hơn nữa cho cha mẹ, cho gia đình của bạn. Vì không biết rằng chúng ta còn có thể chăm sóc họ được bao lâu nữa đâu! Chẳng có gì quan trọng hơn gia đình, đừng biến chúng ta thành những đứa con vô tâm và phải hối hận về những gì mà chúng ta chưa làm được khi đã quá muộn…
Xin hãy luôn nhớ rằng: ”Tốc độ thành công của bạn phải nhanh hơn tốc độ già đi của cha mẹ bạn”